1.
Tôi quen thuộc với cảm giác ở một mình và
cảm thấy thoải mái với cảm giác đó. Nhưng đôi khi trong đêm tối, tôi không ngủ
được, chỉ cảm thấy bản thân bỗng dưng rất chới với, thiếu sự an toàn, cảm thấy
rất lạnh, lạnh từ trong tâm ra, tim cũng đập rất nhanh, rất hoảng loạn, sợ sệt
cứ thế ập thẳng xông vào trí óc tôi không hề báo trước, khóe mi cũng tự dưng
cay cay, hình như… tôi đang đau lòng cho một ai đó? Nhưng những người tôi quan
tâm chẳng phải vẫn bình thường sao? Vậy thật ra cảm giác mất mát đó là gì? Chưa
bao giờ tôi thấu rõ.
2.
Tôi hay mơ những giấc mơ rất kì lạ, nói
đúng hơn là có một người con trai rất kì lạ luôn xuất hiện trong giấc mơ của
tôi, đôi khi là đang ăn cơm tươi cười với người đó, đôi khi thì cùng người đó
đi trên con phố rất quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ, đôi khi lại xảy ra cãi vả,
đôi khi lại cùng nhau chạy khỏi khu rừng vì bị người ta rượt… giết? Những hình
ảnh đó xảy ra rất hỗn loạn, khi thì rất thật như trong tầm với khi thì rất ảo
cứ như đã trôi qua bao đời rồi.
Thật ra tôi luôn rất dễ nói chuyện nhưng cũng
rất khó tin người, thậm chí sẽ chống lại người khác một cách thái quá đầy hoảng
loạn nếu ai đó dám bước vào thế giới của tôi mà không có sự cho phép. Song, sâu
trong trí óc và trái tim tôi thì lại không thật sự hoảng loạn còn có chút gọi
cảm thấy an toàn, không biết bản thân tại sao lại rất tin tưởng, lệ thuộc vào
người con trai trong giấc mơ đó, có chăng là ảo giác do bản thân tự tạo ra sau những
mệt nhọc của thế giới thực mang lại? Không rõ, thật sự không rõ.
3.
Đôi khi cũng chẳng biết bản thân muốn gì,
cần gì và quan tâm điều gì nên cứ thế cho phép mình tự do buông thả, ai trao
tình cảm cũng nhận rồi vô tâm lãng quên cuối cùng là đánh mất, ai quan tâm cũng
chẳng màng cứ tiếp tục đi lang thang không mục đích dần dần họ cũng đành buông
lơi, rồi mỏi rồi mệt rồi ngồi ngẫn ngơ suy nghĩ mới chợt nhận ra thì ra thế
giới này không phải không ai quan tâm mình, là do chính bản thân mình không cho
người khác quan tâm mình hay là do trong tâm trí luôn đinh ninh có một người mà
những người khác không bao giờ thay thế được nên mới luôn đề phòng họ, sợ họ
làm phai nhạt một bóng hình mơ hồ nào đó trong tim?
4.
Rất ít khi ra khỏi nhà vì luôn cảm thấy khó
thở nếu quá nhiều người đứng gần mình, không phải là sợ họ mà là trong vô thức
có một thứ gì đó mang rất áp lực đè lên ngực khiến cho bản thân hít thở không
thông thậm chí là chóng mặt, buồn nôn. Cũng như lúc nhỏ ngồi được xe buýt dù là
có nôn cũng chỉ rất ít nhưng không biết từ khi nào mà trong lòng rất hoảng loạn
khi thấy nó, cảm thấy không an toàn, càng ngày cảm giác sợ hãi càng mãnh liệt đến
nổi như bây giờ chỉ cần nghĩ đến là đã thấy chóng mặt. Cũng không biết vì điều
gì chỉ là mỗi lần chuẩn bị bước chân gần đến đó thì liền thấp thỏm, bất an như
là những chiếc xe đó đã từng làm một thứ gì đó rất đáng sợ.
5.
Thật lòng mà nói thì từ trước đến giờ chưa
bao giờ đem trái tim trao cho ai. Quen ai cũng chấm dứt rất nhanh cho dù họ có
cưng chìu, yêu thương đến đâu cũng vậy, luôn sợ bản thân mình quá mau chán thì
sẽ khiến bọn họ đau lòng nhưng trái tim lại luôn thôi thúc mình không được tiếp
xúc gần gũi, lí trí lại luôn kéo mình ra khỏi bọn họ vì cảm thấy không hợp
nhau? Cuối cùng thì câu chia tay mình cũng không nói, không phải vì lí do gì
khác mà chỉ cảm thấy rất lười và cảm thấy không cần thiết, rồi cho đến khi họ
cũng rất cố gắng níu kéo thì mình lại cảm thấy phiền, cảm thấy tất cả không nên
diễn ra một cách lằng nhằng như vậy. Song, kì lạ là trong tim mình luôn ngỡ đối
với bọn họ thì ít nhất cũng có chút gì đó gọi là quan tâm mà lại không thấy đau
còn cảm nhận được sự thanh thản? Nói thẳng ra là hình như mình sợ một người vô
hình nào đó tổn thương. Nhưng làm gì có một con người như vậy? Thôi thì cứ cho
là tự lấy cái cớ để bản thân ích kỉ đi.
6.
Luôn cảm thấy mệt mỏi khi phải đứng trước phụ huynh của người quen vì không biết
phải giao tiếp như thế nào, mặc dù bản thân là một người được mọi người đánh
giá là rất thân thiện và biết cách ăn nói. Có lẽ sâu thẳm trong tim luôn có
chút gì đó sợ sệt khi phải đối diện với những người đó, không biết mình nên bày
ra bộ mặt khách sáo, ngoan ngoãn hay là nhàn nhạt để họ không chán ghét mình? Dường
như trong quá khứ bản thân từng phải đối diện qua tình cảnh đó và không thành
công nên mới bị tâm lí lo sợ đó ám ảnh? Chứ bình thường bản thân có bao giờ
quan tâm người ta xem mình ra sao bao giờ?
7.
...
Bình Chánh, không xác định rõ thời gian từng đoạn.
\Mì/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét